Aug 25, 2007

Mưa...........

Có một buổi chiều, mưa lớn, nhìn phố xá mịt mù qua khung cửa kính, mưa quất mạnh xuống những tàng cây, bỗng thấy thèm quá cảm giác được lang thang dưới những cơn mưa chiều, như ngày xưa…Khi còn là một cô bé 17, tôi rất hay thích đi mưa, để cảm nhận rằng mình đầy cô độc, nhưng cũng rất vững vàng. Tôi nhớ con dốc gần trường cấp III gần nhà, một con dốc cao, một bên là núi, một bên là bãi bồi của một con sông nhỏ. Mùa thu, nơi tôi từng ở bao giờ cũng mưa tầm tã, và ngập lụt. Ngập đến mức cả trường cấp III phải nghỉ học vì học sinh bên kia cầu khôngthể tới trường. Và dĩ nhiên, năm nào cũng có người mất đi để cúng tế Hà bá, Thủy thần…

Mùa mưa, con đường đi học ngang qua con dốc ấy khi nào cũng thốc gió, lạnh cóng nhưng đẹp mê hồn. Dã quỳ vàng rực nở hai bên đường và khắp bến sông, cây Sung cổ thụ, dễ đến cả trăm năm, bao giờ cũng có rất nhiều trái chín rụng đầy đường vào những ngày mưa ấy. Xe đi qua, người đi lại, hương thơm nồng nàn tỏa ra quyện với cái âm ẩm của đất trời, cái tinh khiết của cơn mưa, cái ngai ngái trinh nguyên cây cỏ và dịu dàng hương lúa còn ngậm sữa. Tôi thường gọi đấy là hương mùa Thu…

Giữa Saigon này, có những buồi chiều tối, thắp đèn vàng trong phòng, cố đọc Binh Pháp Tôn Tử giữa cơn mưa sập tối bảng lảng, gió thốc những hơi nước li ti bay qua cửa sổ, vào phòng. Thấy mình ấm áp mà cô độc quá, bỗng muốn nhắn tin cho một ai đó, rằng cẩn thận kẻo ướt, có bị lạnh không. Người để gửi được thì nhiều, nhưng người muốn gửi thì chỉ có một, tiếc rằng đã không thể như thế được nữa, thôi thì, hãy để nó qua như cơn mưa, trong cơn mưa…

Có những buổi tối sau mưa, chạy xe lòng vòng trên phố, chở theo sau một đứa bạn gái. Thấy người ta có đôi ấm áp cười đùa, khẽ dâng lên một chút cảm giác gì đấy rất lạ. Hơi trống trải, lạnh…Nhưng không hẳn buồn. Ngày hôm qua đã là quá khứ, và ngày mai vẫn còn là một bí ẩn.

Tôi không thích mưa buổi sáng, nó làm không khí ảm đạm và ướt nhẹp quần áo. Bắt đầu 1 ngày làm việc kiểu như thế, khi nào cũng thấy tệ. Mưa chiều là những cơn mưa dễ chịu, nếu chúng kéo dài đến tận buổi tối. Những buổi tối trời mưa, giấc ngủ khẽ khàng đến bên giường, mỉm cười ngọt ngào và chắp cánh đưa tôi bay đến những nơi xa xăm, mờ mịt trong một làn sương trắng ấm áp, dễ chịu mà chìm sâu vào trong ấy, tiếng sấm và những ánh sét chói lòa ban đêm, những vệt đen, sáng của bóng tối, lùm cây không hề hiện diện để làm tôi lo sợ (Tôi vốn rất sợ tiếng sấm sét trong những cơn mưa đêm). Những giấc ngủ mộng mị về gương mặt, lời nói của một người đàn ông cũng không còn nữa…tôi là tôi, một mình tôi yên bình, thanh thóat trên cánh đồng sương mù bất tận cho đến khi tia nắng đầu tiên lọt vào phòng

Sau cơn mưa đêm, buổi sáng nào cũng đẹp, trong vắt, xanh cao. Mái ngói trong nhà giờ đã có vợ chồng chim đến ở, những buổi sáng mở mắt, đã nghe tiếng lích trích. Những buổi sáng như vậy, tôi thích đi bộ thật chậm trong khuôn viên gần khu nhà, nghe tiếng chim hót, hút căng ngực không khí ngai ngái dậy mùi đất mới, cỏ non, cây lá và bảng lảng hơi sương trong làn gió nhè nhẹ…nghe tiếng động quen thuộc của một ngày mới bắt đầu, tiếng chân người khẽ khàng chạy bộ ngang qua công viên, tiếng hò hét phát ra từ chiếc loa của những người tập dưỡng sinh buổi sáng. Những âm thanh tuyệt vời của một ngày mới bắt đầu…nhưng vẫn còn thiếu một cái gì đó, thiếu giọng nói của một người, tôi biết…

Những buổi sáng sau mưa, tôi thường nghe nhạc không lời, “Cánh Cung” đã bị xếp xó, không còn cảm nhận gì được nữa, buổi sáng, tôi thường muốn nghe tiếng Violin của Vanessa Mae. Violin thường buồn, mà qua tay Vanessa bỗng trở nên trong vắt, vui tươi, cao vòi vọi, Four Seasons Spring qua tay Vanessa cũng khác biệt, trẻ trung, không nhàm chán khuôn phép như hàng chục đĩa Classical mà tôi đang có. Tiếc là chỉ mua được có mỗi một đĩa The Original Spring, dù đã cố lục tìm.

Trời mưa, bỗng thấy mình hát “dù cho mưa, tôi xin đưa anh đến cuối cuộc đời. Dù cho mây hay cho bão tố, có kéo qua đây….”

Và tưởng tượng, sẽ có anh đứng dưới kia, chờ tôi sau tiếng bấm chuông cửa..

(ST)

No comments:

Post a Comment