Aug 26, 2007

Mơ trăm năm .......

Tôi bị thương, hình như vậy, tôi cũng không biết nữa

Tôi trở nên thiếu kiên nhẫn, thiếu chia sẻ với người mình yêu. Tôi rất dễ dàng nói sẽ thôi nhau, sẽ chia tay khi chúng tôi gặp phải những trở ngại nào đấy. Mà trước đây thì tôi không như vậy.Dù có những tình huống tệ hơn nhiều

Không phải tôi kém yêu anh ấy hơn trước đây. Chỉ là, hình như tôi bị thương quá nặng, giờ thì không còn đau nhưng nó đã tạo nên một cơ chế phản ứng: tôi cuống quýt những rủi ro, lo âu trước những bất trắc trong tình cảm và mệt mỏi đến nỗi sợ cả sự chia sẻ, tất cả dẫn đến phản ứng cuối cùng luôn rất tiêu cực. Cũng có thể do tôi đã quá mệt mỏi với công việc và những ứng phó xã hội, tôi không còn nhiều sinh khí dành cho tình yêu và những vấn đề của nó(nếu như thế thì tôi rất tệ, bản sao của Mr hoàn hảo đây)...Tôi không biết.

Tôi nhạy cảm đến độ luôn cảm thấy và ý thức được những lo lắng từ người tôi yêu, và khi đó người ta lo 1 thì tôi lo 10. Rồi tôi cuống quýt lên, và đẩy mọi việc đến chỗ xấu đi. Đấy là cốt lõi của vấn đề chứ không phải vì tôi đã kém yêu. Có ai có thể yêu được bằng một nửa trái tim đâu

Sau mỗi lần xảy ra chuyện, tôi thấy mình hối hận và thương anh ấy nhiều hơn, tôi biết anh ấy rất cô đơn trong môi trường hiện tại, nhưng cũng khó để nói với anh ấy rằng em xin lỗi anh, em hứa sẽ...Tôi ít có thói quen hứa, sợ hứa rồi sẽ không làm được...

"hãy cứ vui như mọi ngày, đừng cuồng điên mơ trăm năm sau...?"

Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn ....

Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình ...

Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

Lúc bé, tưởng yêu là tất cả ,là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay ...

Tháng sáu, mưa, mưa.
Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ.
Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì.
Em như hạt mưa trên phố xưa,
Nuôi kỷ niệm băng hoại trí nhớ.
Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã.
Tình xưa giờ quá xa.
Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm,
Cho anh thương áo em vàng.
Tháng sáu trời buồn,
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em...

No comments:

Post a Comment