Nov 4, 2007

Em xin lỗi



Em nhận ra mình không thể quay về với nhau được nữa. Mặc dù em đã rất nhiều lần muốn thế. Mặc dù anh đã rất thiện chí và cô gắng...

Trước đây, em chỉ nghĩ rằng, nếu lấy anh, em sẽ không hạnh phúc. Vì em không thể là em hòan tòan, vì em phải cố gắng làm những điều anh muốn. Nhưng rồi...nhiều khi em vẫn muốn quay về, có những khi em muốn nói với anh, mình yêu nhau lại từ đầu...chỉ bởi vì, em nghĩ đến những ưu điểm của anh, và em nghĩ, làm vợ một người đàn ông với những ưu điểm như thế, nếu em cố gắng, nếu em không quá nhạy cảm, em sẽ hạnh phúc và yên bình bên anh. Anh quá hòan hảo rồi còn gì...Mà em chỉ cần như thế thôi.

Nhưng hôm nay, hôm qua..kể từ sau sinh nhật em. Em rất đau đớn khi nhận ra rằng, nếu chúng ta lấy nhau, thì anh mới chính là người không hạnh phúc.

Vì em đã thay đổi quá nhiều. Mà anh vẫn luôn nghĩ, luôn muốn em như ngày xưa

Em đã không nghĩ đến cảm xúc của em nữa, mà trước tiên, em nghĩ cho anh. Nếu anh được hạnh phúc, thì chắc chắn em cũng sẽ như vậy. Vì em là phụ nữ, tình yêu của em thụ động và dễ bị ảnh hưởng. Và vì em rất yêu anh, yêu trẻ con, yêu những đứa con mà chúng ta dự tính sẽ sinh sau khi cưới.Cái điều nhận biết ấy làm em đau lắm, anh biết không. Nó đã chặn tất cả mọi ngả đường trở lại của em rồi. Em không bao giờ muốn anh phải bất hạnh vì em. Em không muốn rồi một ngày nào đó, anh sẽ hối tiếc vì em đã đồng ý lấy anh...

Cho đến bây giờ, người đàn ông đầu tiên mà không bao giờ em muốn chính em làm người ấy buồn rầu, đau khổ hay tổn thương, thì đó chính là anh. Nhưng em biết, em đã đi quá xa, em đã có quá nhiều thay đổi sau những ngày chúng ta làm nhau buồn rầu và tổn thương. Em khác quá rồi...Từ ngày em bắt đầu bước vào cuộc sống trên chính đôi chân của mình. Em cảm thấy mình trở nên thực dụng. Em đã bắt đầu những công việc, những họach định và ngày càng xa rời ước mơ ngày xưa của mình. Cái ước mơ có một gia đình, có anh, có em và những đứa trẻ là đã đủ hạnh phúc...Em không từ bỏ nó, nhưng với em, em chưa thể làm, em không thể chỉ có mỗi nó mà vẫn cảm thấy mình hạnh phúc vào lúc này.Em muốn sự cầu toàn. Em không muốn đi tiếp con đường mà bố mẹ em đã đi. Em còn phải đi, đi nhiều và đi xa, em còn phải va chạm, phải cố gắng, phải thấy mình cô đơn và thấy mình mạnh mẽ...Em phải trải qua tất cả những điều ấy trước khi dừng lại ở một bến đỗ yên bình, để không hối tiếc rằng tuổi trẻ qua đi mà em không làm được những điều em muốn, để em vẫn độc lập và vững vàng ngay cả khi được yêu thương. Để tránh khỏi hụt hẫng vì những đổ vỡ mà vì quá hạnh phúc, em đã dựa hẳn mình vào người khác như em đã từng thế...

Em phải tìm thấy chính bản thân mình, em phải “tập” yêu thương người mà không yêu thương em, em phải tập để bỏ tính tự ái quá cao của mình. Khi ấy, em mới có thể đem lại hạnh phúc cho người đàn ông em yêu...

Em đã trải qua những chuyện cả nghiêm túc lẫn không nghiêm túc, để bây giờ, trong bất cứ hòan cảnh nào cũng chuẩn bị sẵn cho mình một lối thóat. Như anh đã buồn rầu bảo với em rằng, sao em không cho anh thêm thời gian, sao em không chờ anh thêm một chút nữa, sao em quá đột ngột như thế????


Em xin lỗi anh, vì anh cũng là một trong những người đã làm nên em như thế...Em xin lỗi, vì tình cảm với anh em vẫn còn, nhưng em đã không thể khác...Em không muốn hứa hẹn, không muốn nói với anh rằng anh hãy chờ em, cho đến khi em thay đổi bản chất của mình, vì điề đó là không thể. Em không thể trở thành kẻ ích kỷ với anh, mặc dù em đã nhiều lần muốn thế...

Em xin lỗi anh, anh nhé...

Em xin lỗi, vì em đã rất muốn, ngay lúc này, hay bất cứ lúc nào, đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt, và nói với anh rằng em đã muốn anh được hạnh phúc như thế nào, xin anh hãy hiểu em...

Em xin lỗi, vì em đã rất muốn ôm anh, và nói với anh rằng, em muốn anh không phải buồn vì em nữa, bằng bất cứ giá nào, ngay cả khi anh quên hẳn em đi cũng được(anh biết em luôn sợ em bị quên lãng mà, nhất là với những người em thương yêu). Em cứ nghĩ anh cũng như em, khi em đau buồn, em muốn có một vòng tay ôm, trong im lặng, em sẽ bớt đớn đau...Nhưng em biết, nếu em ôm anh, anh sẽ chẳng thể nào quên được...

Anh ạ, nếu hạnh phúc là một chốn yên bình, một ngôi nhà ấm áp với một người đàn ông và những đứa trẻ luôn chờ em trở về...thì bây giờ, em đang từ chối nó mất rồi...

Em tự mình vứt bỏ hạnh phúc ấy, mà đau như bị cưỡng đọat....

Em xin lỗi anh.

No comments:

Post a Comment