Nov 11, 2007

Em ốm


Khi ốm, em chợt nhận ra cái mình cần chỉ là một bàn tay khẽ khàng đặt lên trán. Thế thôi, đừng nói gì hết vì em không quen được đối xử tình cảm - nó sẽ làm em khóc. Em cũng chạnh lòng với câu hỏi của N - lúc này, em có thèm có một người bạn trai không. Em đã trả lời rằng em cũng không biết mình có ước mình có bạn trai lúc này hay không nữa – em nghĩ nó sẽ rất ngọt ngào -nhưng người em cần là anh, anh lại chẳng mấy khi chăm sóc em những lúc em ốm.

Khi em ốm, hoặc anh đi làm, hoặc anh đang ở rất xa, anh bận công việc, đương nhiên là anh không thể đến. Mô-típ chung là vậy.Thế rồi sản sinh từ mô-típ ấy những cuộc gọi đường dài, những tin nhắn hỏi han em đã uống thuốc chưa, đã ăn gì chưa, phải nhớ là abcd nhé. Rồi thì phẫn nộ rằng sao em cứ tham công tiếc việc, nghĩ đi cho khỏe. Rồi thì anh ước gì được ở bên em ngay lúc này. Mà, qua điện thoại, thì tình cảm nào có lẽ cũng như nhau: nhàn nhạt, vô cảm và đầy tính thủ tục. Không chứa nhiều cảm xúc.

Khi em cần một bờ vai thì người ta lại cho em những lời khuyên logic và lí trí. Khi em cần ngơi nghỉ - thì người ta muốn xốc em dậy. Thì em cũng xúc động - người ta muốn tốt cho em mà- nhưng cái xúc động ấy - theo thời gian - mệt mỏi và chai cứng dần. Em có quá đủ những lời nói ngọt ngào, nồng ấm nhưng thiếu một hành động nhỏ bé, giản dị. Em muốn làm một người con gái trong tình yêu - ở đúng vị trí của em chứ không phải nam tính xốc vác và mạnh mẽ như em đã từng thế. Em là phụ nữ và em đòi hỏi mình phải được đặt vào đúng vị trí của mình - phải được yêu thương, quan tâm và che chở. Em không muốn ngay cả lúc mình đau ốm, vẫn phải đóng vai một thằng đàn ông để gượng cười mà an ủi ai đó rằng thôi em không sao đâu, em đỡ rồi, anh cứ yên tâm đi nhé. Em ghét phải trả lời những câu hỏi về thuốc men, về bữa ăn và dinh dưỡng. Em ốm thế này, không có ai bên cạnh - nếu em không tự chăm sóc bản thân mình thì còn chờ ai nữa? Chờ một người xong chuyến công tác để trở về hay sao? Chờ dự án xong, chờ những lúc anh rảnh? Nếu đau ốm hay sinh đẻ mà định trước được thời gian, kìm giữ được theo ý muốn - có lẽ phụ nữ cũng chẳng cần đàn ông làm gì nữa trong cuộc đời.

Những người đàn ông của công việc, của đam mê chinh phục - đôi khi em tự hỏi, vì họ hời hợt hay vì họ đang theo đuổi những mục tiêu lớn lao trong cuộc đời, họ nghĩ tình yêu là những cái gì đó to tát mà quên mất rằng sự tan vỡ sẽ đến từ những điều nhỏ nhặt và vụn vặt nhất?

Ừ thì hôm nay cũng có người thúc giục muốn được đưa em đi bác sĩ, muốn được đến thăm em, chăm sóc em, ngồi bên em kể em nghe những câu chuyện mà anh ta biết, thậm chí muốn nấu cả nồi nước xông cho em..vâng vâng và vâng vâng….Em cảm động lắm chứ. Nhưng em đã từ chối, từ chối một cách phủ phàng khiền người ta chắc phải đau lòng lắm. Em ác quá. Em không muốn như thế. Nhưng em đã làm. Vì em nguời em cần là anh , là anh, chứ không phải là một bờ vai khác. Xót xa chưa?!!!

Có những lúc chỉ cần một bàn tay để biết mình còn tồn tại. Vậy mà cũng có những lúc từ chối cả một tấm lòng để có cảm giác cô đơn. Mâu thuẫn thật. Trớ trêu thay cho con người của em.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Weekend. Lâu lắm em không được nghỉ ngày cuối tuần. Ngày mai, Em lại sẽ là em, ngạo nghễ nhún vai trước những lời có cánh...Tỉnh bơ và lạnh lùng ngắm nhìn những kẻ đang cố gắng làm tròn vai - những vai diễn trong vở kịch mà em thường nắm rõ kịch bản và biết trước hồi kết.

Entry này viết lúc em đã tỉnh sau một giấc ngủ chiều không còn nhiều mệt nhọc. Và để cảm ơn N - chẳng phải người bạn nào cũng cất công làm một cuộc điện thoại đường dài khi biết em đang ốm như N đã làm - để nói những chuyện bâng quơ-không phải hỏi đáp-không nói về bệnh tình-và làm em vui vẻ.Chắc là N không biết-N là người duy nhất hỏi em-những lúc ốm như thế này - em muốn gì nhưng biết lúc N gọi, em đang khóc. Và vì nhờ N, em chợt nhận ra mình cần một bàn tay.

Entry này cũng để nhắn với bạn M là bạn cực kỳ hạnh phúc(chứ không phải chỉ hạnh phúc) khi 2h đêm online đã có người lo lắng "2h đêm, thấy nick em sáng, anh lo em có chuyện gì bất an". .Cái hạnh phúc ấy không hề phù phiếm, nhé.

Có một điều, không bao giờ em biết được, không khi nào em kiểm sóat được, đó là những cảm xúc của chính bản thân mình...Khi ốm, em hay nghĩ lại những tháng ngày đã qua, những chuyện đã trải qua và rơi nước mắt.

Em thấy mình cô độc và mệt mỏi. Em muốn bên em có một người đàn ông dịu dàng, độ lượng, người mà chỉ cần ánh mắt và sự im lặng thôi, cho em thấy mình được an tòan, và yêu thương...Một người mạnh mẽ và độc lập để em thấy mình được an tòan, nhưng đủ vụng về, cô đơn và thơ trẻ để em được quyền chăm sóc, thấy mình là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh...

Mà tình yêu là gì? Là những lúc ngồi im lăng bên nhau, không nói nhưng cảm thấy hiểu nhau lắm. Là cảm giác thấy mình được che chở, và thấy mình có trách nhiệm muốn chăm sóc cho người đó. Là mong muốn có người ta cùng ngồi ăn, cùng trò chuyện, từ những chuyện cãi vã trẻ con cho đến những họach định tương lai. Là nỗi nhớ những khi đi xa, là ánh mắt nhìn nhau âm nồng, biết là thương lắm, nhớ lắm mà chẳng cần phải nói thành lời...Đó là sự thật hay chỉ là những mơ mộng, ảo giác của bản thân em? Vì em không thực tế?

Tại em không đủ can đảm, tại em đã chùn bước, nhụt chân hay tại tình cảm của em không đủ mạnh?

Em sợ phải đối diện với cái ý nghĩ rằng, mình sẽ phải một mình đơn độc mãi trên hành trình của cuộc đời này....Em sợ rằng ý nghĩa của cuộc đời em chỉ có đến thế này thôi...Em sợ mỗi khi em nhìn mãi vào màn hình điện thọai, em sợ list bạn quá dài trên YM sẽ làm mình nhận ra sao mình quen nhiều người, mình biết nhiều người đến thế, sao nhiều người nói yêu thương mình như thế nhưng rồi chẳng có ai bên cạnh những lúc mình cần. Em sợ cái ý nghĩ rằng ngay cả việc chia sẻ, tâm sự với một người, để người đó hiểu mình thôi em cũng không thể...Em nhạy cảm quá, hay tại em đang đóng cửa lòng mình?

Đôi khi, em chợt ước ao khi em tỉnh dậy, bên cạnh em sẽ có một người ôm em trọn vòng tay, để em không còn cảm thấy phải sợ hãi những nỗi cô độc rất riêng trong một buổi chiều sập tối nhiều gió lạnh. Cái ước ao không thường gặp ở em, bởi nó làm em đau lòng: em phải đi ước ao một điều rất bình thường mà người phụ nữ nào cũng có được...và khi em ước ao, có nghĩa là chuyện đó là chuyện rất xa vời....

Trong giấc ngủ lơ mơ thấy mình được ôm rất ấm, rất chặt và rất...thích.

No comments:

Post a Comment