Nov 20, 2007

Chơi ảnh online


Trăm hoa đua nở

Vào những năm 90 của thế kỷ 20, khi hệ thống tráng rửa ảnh màu xuất hiện đại trà tại Việt Nam đã làm nên một cuộc cách mạng rầm rộ trong giới nhiếp ảnh. Và 5 năm trở lại đây, khi xuất hiện những chiếc máy ảnh số tiện lợi lại làm nên một cuộc đổi ngôi đầy ngoạn mục. Kỹ thuật số đang làm xáo trộn đến kinh ngạc bộ mặt của nhiếp ảnh nói chung và nhiếp ảnh Việt Nam nói riêng.

Cùng với sự xuất hiện máy ảnh số là sự phát triển của máy tính, internet và nhiều phần mềm sử lý ảnh chuyên nghiệp. Chính vì vậy, hệ quả kéo theo là phong trào chơi ảnh thời @ cũng đang trở thành thú vui vủa nhiều người, nhiều tầng lớp. Việc chơi ảnh không còn kén nguời chơi như trước kia mà trở nên đại trà và phổ biến. Cũng là lẽ đương nhiên vì “đồ nghề” thì giá dễ chấp nhận, cách sử dụng lại đơn giản, môi trường chia sẻ học hỏi liên kết trên internet vô cùng phong phú..v..v..Mọi thứ đã đơn giản hoá đi rất nhiều, không cần phải tốn bạc triệu như hồi xưa nữa.

Thật sự, chưa bao giờ trào lưu mua máy ảnh, chụp ảnh, chia sẻ và tranh luận về ảnh trên mạng lại diễn ra một cách nhộn nhịp như bây giờ. Chỉ cần lên Google và seach là hàng chục website nhiếp ảnh Việt Nam xuất hiện: photoworld.com, nghethuatnhiepanh.com, vnphoto.net... Khen, chê, góp ý, hỏi ý kiến, dạy bảo, thậm chí mắng mỏ nhau.

Bên cạnh các trang web thiên về nhiếp ảnh chuyên nghiệp dành cho dân trong nghề như trên thì cũng không sao đếm hết những diễn đàn nhiếp ảnh, blog ảnh, những trang nhật ký ảnh riêng tư như Photobucket, Flickr, Vinaanh.com…. Mỗi ngày có hàng triệu triệu bức ảnh được upload lên mạng. Website Photo Việt Nam tại địa chỉ nghethuatnhiepanh.com đã thu hút gần 8 000 thành viên, một bộ sưu tập với hàng triệu bức ảnh đẹp ở các thể loại (Chân dung, Thiên nhiên, Đường phố, Macro, Động vật, Đen trắng, Thể thao, Thời trang, Ảnh cưới, Tĩnh vật, Khỏa thân, Trừu tượng…). Vào diễn đàn thì có hẳn từng chuyên mục cho các thành viên sáng tác, mỗi tháng đều có chủ đề chụp ảnh riêng.

Có nhiều trang web không phải thuần là nhiếp ảnh nhưng cũng dành hẳn một chuyên mục lớn cho các thành viên mê làm “phó nháy” như Tinhte.com. Các thành viên thường tập trung offline vào cuối tuần và chia sẻ kinh nghiệm cho nhau rất chân thành và không hề vụ lợi. Mọi người đều có công việc riêng, nhiếp ảnh chỉ là đam mê, tham gia vào diễn đàn để bàn chuyện đi chụp ảnh, đưa lên Internet và cùng…ngắm.

Nhiều điều hay

Sau các buổi off ngoài trời, ảnh được show lên mạng "nóng hổi" ngay khi vừa tác nghiệp xong, chẳng phải đợi ai ký duyệt cho xuất bản cả. Vừa show ảnh xong là bà con xúm vào "bình loạn", bên cạnh những lời tán dương tân bốc thì cũng không ít những lời phê bình chính xác chỉ ra điểm yếu của ảnh giúp tác giả rút được kinh nghiệm quý báu.

Với dân ảnh mạng, những chuyến đi dã ngoại, đi off được quyết rất nhanh và có khoa học. Plan được lên cụ thể, rõ ràng, các thành viên lần lượt đăng ký, chuẩn bị và thực hiện. Có khi hứng chí nói là đi liền ngay tức khắc. Đi xa về lại post ảnh lên mạng, bình tán và cuối năm có trao giải căn cứ vào những "vote" (đề cử) của thành viên.

Với dân mới vào nghề thì vô cùng hữu ích. Muốn hỏi thêm một thuật ngữ nhiếp ảnh, một cách chơi sáng, việc sử dụng kính lọc, kỹ thuật fill-in trong flash ra sao... đều có thể tung lên mạng và nhiều bậc đàn anh không ngần ngại giấu nghề mà chỉ bảo. Bạn còn có thể tham gia diễn đàn với các vấn đề đang loay hoay như các xu hướng chụp ảnh hiện thực và sáng tạo, sử dụng photoshop có liều lượng... Có thành viên hăng hái viết bài và chỉ dẫn dân mới vào nghề rất cặn kẽ.

Và đã nói đến chơi, nghĩa là không sinh lời, không cầu lợi! Mua máy, đi chụp, post lên mạng và chia sẻ với nhau. Có thể nói nhiếp ảnh số là một thú chơi vừa trí tuệ, vừa lành mạnh. Có người nói rằng vợ của anh ta yên chí lớn vì nếu đã “mắc bệnh ảnh” rồi, thì các “bệnh” khác không còn gây hại được nữa!

Không ít phiền phức

Chơi ảnh thời số hóa thật là thuận lợi đủ đường, vì thế mà có thể nói ngày nay chơi ảnh trên mạng như ngày hội “trăm hoa đua nở”. Nhưng nếu xem xét thật kỹ lưỡng và chi tiết sẽ thấy được cũng không ít những bất cập.

Với ảnh báo chí, thì việc cung cấp thông tin cho nhau là hết sức cần thiết và nhóm nhà báo đi cùng nhau tác nghiệp là chuyện bình thường. Nhưng với ảnh nghệ thuật, việc đi chụp ảnh theo số đông là lợi bất cập hại (mà dân mạng thì tuần nào cũng kéo nhau đi chụp tập thể). Nếu không khéo, tính sáng tạo cá nhân sẽ giảm đi.

Cũng như việc đưa ảnh lên mạng dễ dàng có thể đem lại sự ảo tưởng cho chính chủ nhân của nó. Xem các ý kiến phần lớn là khen lẫn nhau hoặc chê bai quá mức, thậm chí thiếu văn hoá làm người quản trị mạng phải xoá bài. Tác giả phải tỉnh táo, tránh rơi vào tình trạng "đẽo cày giữa đường" hoặc ngộ nhận về tài năng.

Một điểm nữa là vấn đề bản quyền mạng, một số ý kiến, bài viết đăng trên mạng được nói rõ là không phải của thành viên, nhưng cũng không nói rõ xuất xứ, nguồn tài liệu. Diễn đàn là tự do, vì thế đòi hỏi sự chính xác, tính khách quan trong cách nhìn nhận một vấn đề là rất khó.

Đó là chưa kể các blog ảnh. Mặc dù có thể nói rằng blog là cá nhân, là riêng tư, nhưng xét về một mặt nào đó thì nó vẫn mang tính cộng đồng. Vậy mà không ít người đã lợi dụng việc này để đăng tải nhưng hình ảnh quá mức riêng tư của người khác hoặc của chính mình để cho bạn bè comment, bàn tán và tăng Page Views cho trang blog của mình.

Rồi cũng không ít chuyện dỡ khóc dỡ cười khi một số người post ảnh lên trên album cộng đồng free mà không để ý đến việc cài đặt public (tất cả mọi người có thể xem được) hay private ( chỉ có chủ nhân mới xem được) cho ảnh. Chính vì những sai lầm đó mà không ít người đã để lại nhiều hậu quả khôn lường.

Có một số tác giả nhiếp ảnh bổng một ngày đẹp trời phát hiện ra bức ảnh rất ư là art của mình đã từng chụp trong một lần offline với anh em trên mạng tự nhiên chễm chệ trở thành của người khác ở một nơi nào. Đơn giản chỉ vì một lúc hứng chí khoe ảnh lên diễn đàn củng anh em. Tác giả đã quên không cài dặt bản quyền cho tác phẩm của mình.

Cuộc sống luôn luôn có hai mặt của nó. Phát triển nhưng phải luôn định hướng được con đường đi đúng đắn cho mình. Thú chơi ảnh online nói riêng và nghệ thuật nhiếp ảnh nói chung sẽ còn phát triển mạnh mẽ hơn nữa trong tương lai, góp phần làm phong phú thêm một trong 7 môn nghệ thuật của nhân loại.

Thanh Thúy

ĐIỆN THOẠI DÀNH CHO LADY


Khi bạn chọn cho mình một "chú dế" thì tên hiệu nhà sản xuất, đời máy, giá thành,… là những yếu tố quyết định cơ bản. Nhưng với phái đẹp, những điều đó chưa phải là quyết định cuối cùng. Nắm bắt được điều đó, các nhà thiết kế đã tạo ra những chiếc điện thoại tích hợp nhiều chức năng hữu ích và hơn thế nó còn là món đồ trang sức đẹp mắt. Đã có nhiều mẫu điện thoại di động được thiết kế không khác gì những tác phẩm nghệ thuật thực sự với đường nét tinh xảo, hoa mĩ và tạo ấn tượng sâu đậm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hãy thử điểm qua một số model điện thoại thời trang đang rình rang tại Việt Nam.

Nokia 8600 được mệnh danh là Luna – Ánh trăng đêm - vì máy được bao bọc bởi lớp kính chịu va đập và chống trầy xước màu khói tối, trông bí ẩn và huyền ảo như ánh trăng. Thiết kế thân máy gọn gàng với những đường nét sắc cạnh được bao bọc bởi đường viền bằng crome. Toàn bộ mặt trước của máy nổi bật với một màu đen bóng loáng nhưng lại tương phản với màu của bàn phím và màn hình. Khi ở chế độ tĩnh, một đèn bàn phím tỏa sáng theo xung nhịp từ dưới vỏ thủy tinh, làm cho người dùng có cảm giác như điện thoại đang "thở". Giá tham khảo: 12 200 000 VND


Samsung U700 - Phiên bản mới nhất trong bộ Ultra Edition II - là một trong những điện thoại nắp trượt mỏng nhất thế giới với bề dày chỉ 12,1 mm. Toàn thân máy được bao bọc bởi lớp vỏ hợp kim sáng bóng kết hợp với những đường cong mềm mại khiến điện thoại trông mỏng manh hơn bình thường. Vẻ đẹp của U700 thực sự được bộc lộ ở chế độ standby, khi đó màn hình máy trông như một tấm gương phản chiếu. Giá tham khảo : 6 000 000 VND


Motorola RAZR V3i D&G GOLD là sự kết hợp tinh tuý về màu sắc, chất liệu, công nghệ của 2 thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới (Motorola và hãng thời trang của Italia – Dolce & Gabbana). Một vẻ đẹp thuần khiết ấn tượng và rất riêng.

Về cơ bản điện thoại V3i D&G cũng giống như điện thoại V3i thường, nhưng lại có một màu vàng cực kỳ sang trọng, biểu tượng D&G ở màn hình ngoài, dòng chữ DOLCE & GABBANA phía sau thân máy, biểu tượng của D&G và Motorola mỗi khi bạn tắt và bật máy, màn hình chờ, màn hình nền, chuông MP3 do D&G thiết kế và sáng tác sẽ mang đến cho bạn một phong cách hoàn toàn khác biệt, dây đeo của máy với hai chữ D và G màu vàng cũng rất ấn tượng. Điện thoại Motorola V3i D&G với màu vàng sang trọng đặc trưng thực sự là món quà mang nhiều ý nghĩa dành cho phái nữ. Giá tham khảo : 6 000 200 VND


LG KE970 khoát bộ cánh lấp lánh ánh kim và thiết kế tinh tế đến từng góc cạnh, mẫu điện thoại có tên thân mật là "Sứ giả ánh sáng" (Shine) này bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên. KE970 trông sành điệu nhưng không quá “chơi”. Được làm hoàn toàn bằng hợp kim, màn hình của Shine không phải là một chiếc màn hình “có vẻ giống” gương mà là một chiếc gương thực sự. KE970 thích hợp với những người luôn muốn "toả sáng" ở bất kỳ nơi đâu họ xuất hiện. Giá tham khảo: 6 000 000 VND


Nokia N76 - Có người nhận xét, N76 là một chiếc điện thoại có thiết kế mỏng và Sexy. Thực sự, N76 trông rất trang nhã về mặt thẩm mỹ cùng với bề mặt bằng phẳng và không gợn sóng. Trong số các điện thoại thuộc dòng máy truyền thông đa phương tiện N-series của Nokia, N76 được đánh giá là có kiểu dáng thời trang hơn cả. Máy gập với màn hình phụ kiểu gương. Với một mức giá không quá chát cho một dòng máy nhiều tính năng như Nokia N76, chắc chắn đây sẽ là một chú "dế" yêu thích của nhiều người. Giá tham khảo: 8 500 000 VND


Sony Ericsson S500i thực sự được coi là một tác phẩm nghệ thuật, là hiện thân của ánh sáng và sắc màu bóng bẩy ẩn chứa trên một chiếc điện thoại di động tuyệt đẹp. Đã có nhiều người ví rằng nhìn vào màn hình của S500i như nhìn vào một mảng san hô rực rỡ sắc màu qua ô cửa kính của tàu ngầm. Bàn phím lại là màu sắc của kim loại lạnh sang trọng, đem lại sự cân bằng cho thiết kế tổng thể. Bằng cách sử dụng những màu sắc trong sáng và dịu dàng này, S500i đem lại cảm giác quyến rũ đến không ngờ. Giá tham khảo : 5 500 000 VND


MOTORAZR² V8 - Thiết kế vỏ ngoài của V8 gây ấn tượng mạnh, vỏ thép hoàn hảo không một đường nối, được làm giống như gốm, sáng và lấp lánh. Theo nhận xét của nhiều người, điện thoại chỉ mỏng 11,9 mm này đúng là sự kết hợp hài hòa giữa thời trang và công nghệ trong phong cách trẻ và khỏe khoắn. Về hình thức, đương nhiên V8 không thể khác biệt hoàn toàn với các máy thuộc dòng Rarz, nhưng lại đẹp hơn, lung linh hơn và mỏng hơn rất nhiều, có thể ví như một lưỡi dao mỏng và sắc. Giá tham khảo : 7 000 000 VND


Samsung F300 - Nằm trong bộ Ultra mới của Samsung, F300 là một minh họa rõ nét cho sự hội tụ công nghệ và thời trang. Nhìn qua thì nó cũng không lộng lẫy lắm bởi vỏ máy màu đen khá giản dị. Mặc dù sở hữu những 2 màn hình ở 2 mặt khác nhau (Một mặt của máy trông không khác gì những chiếc điện thoại thông thường, còn một mặt thì lại không khác gì một chiếc máy nghe nhạc Mp3 được thiết kế trông gần giống với iPod nano) nhưng F300 lại không có dáng vẻ to lớn thô kệch mà trái lại, nó lại mỏng đến đáng kinh ngạc. Nó chỉ có kích thước mỏng như một chiếc vỏ đĩa CD thông thường, và thực sự thì nhìn nó có vẻ còn mỏng hơn thế vì cạnh của máy được thiết kế hơi vát. Giá tham khảo : 6 500 000 VND

Sony Ericsson W880i - đã gây lên tiếng vang lớn trong giới di động bởi thiết kế bắt mắt và tính năng hiện đại. Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của Sony Ericsson có vỏ bọc kim loại cao cấp với 2 tông màu Steel Silver (bạc và đen) và Flame Black (đen và cam). Với chiều dày chỉ 9.4mm, W880i là một trong những dòng điện thoại mỏng nhất từ xưa đến nay. Có thiết kế thẳng, Sony Ericsson W880i được coi là một chiếc điện thoại có kiểu dáng tao nhã trên thị trường điện thoại di động. Với trọng lượng siêu nhẹ chỉ 71g và cũng đồng thời là chiếc điện thoại siêu mỏng, đây sẽ là một sản phẩm vô cùng tiện lợi cho người dùng vì bạn có thể bỏ túi một cách dễ dàng cho dù là túi quần Jean của bạn có chặt tới đâu. Giá tham khảo : 8 000 000 VND


Nokia 8800 Gold - Điện thoại di động 8800 Gold nối tiếp dòng 8800 của Nokia, là một trong số ít những kiểu nắp trượt của Nokia. Ngoài vỏ máy được chế tạo bằng kim loại có khả năng chống rỉ và trông trầy xước, vỏ máy còn được mạ lớp vàng 18 carat. Thiết kế trượt thời trang, sang trọng và tinh xảo khá phù hợp với nữ giới, cho dù bạn đi đến đâu cũng làm cho mọi người phải quay đầu lại nhìn, một phần vì điện thoại đẹp, một phần vì thương hiệu mà nó đang sở hữu. Giá tham khảo : 21 000 000 VND.


Địa chỉ tham khảo :
Thế giới di động 89A Nguyễn Đình Chiểu Quận 3 Tp.HCM
Viễn Thông A 330 đường 3/2 Quận 10 Tp. HCM

Thanh Thúy (Bài đăng trên Tạp chí XHTT - Sức Mạnh Số tháng 11/2007)

Xem bài viết online tại đây

Nov 11, 2007

Em ốm


Khi ốm, em chợt nhận ra cái mình cần chỉ là một bàn tay khẽ khàng đặt lên trán. Thế thôi, đừng nói gì hết vì em không quen được đối xử tình cảm - nó sẽ làm em khóc. Em cũng chạnh lòng với câu hỏi của N - lúc này, em có thèm có một người bạn trai không. Em đã trả lời rằng em cũng không biết mình có ước mình có bạn trai lúc này hay không nữa – em nghĩ nó sẽ rất ngọt ngào -nhưng người em cần là anh, anh lại chẳng mấy khi chăm sóc em những lúc em ốm.

Khi em ốm, hoặc anh đi làm, hoặc anh đang ở rất xa, anh bận công việc, đương nhiên là anh không thể đến. Mô-típ chung là vậy.Thế rồi sản sinh từ mô-típ ấy những cuộc gọi đường dài, những tin nhắn hỏi han em đã uống thuốc chưa, đã ăn gì chưa, phải nhớ là abcd nhé. Rồi thì phẫn nộ rằng sao em cứ tham công tiếc việc, nghĩ đi cho khỏe. Rồi thì anh ước gì được ở bên em ngay lúc này. Mà, qua điện thoại, thì tình cảm nào có lẽ cũng như nhau: nhàn nhạt, vô cảm và đầy tính thủ tục. Không chứa nhiều cảm xúc.

Khi em cần một bờ vai thì người ta lại cho em những lời khuyên logic và lí trí. Khi em cần ngơi nghỉ - thì người ta muốn xốc em dậy. Thì em cũng xúc động - người ta muốn tốt cho em mà- nhưng cái xúc động ấy - theo thời gian - mệt mỏi và chai cứng dần. Em có quá đủ những lời nói ngọt ngào, nồng ấm nhưng thiếu một hành động nhỏ bé, giản dị. Em muốn làm một người con gái trong tình yêu - ở đúng vị trí của em chứ không phải nam tính xốc vác và mạnh mẽ như em đã từng thế. Em là phụ nữ và em đòi hỏi mình phải được đặt vào đúng vị trí của mình - phải được yêu thương, quan tâm và che chở. Em không muốn ngay cả lúc mình đau ốm, vẫn phải đóng vai một thằng đàn ông để gượng cười mà an ủi ai đó rằng thôi em không sao đâu, em đỡ rồi, anh cứ yên tâm đi nhé. Em ghét phải trả lời những câu hỏi về thuốc men, về bữa ăn và dinh dưỡng. Em ốm thế này, không có ai bên cạnh - nếu em không tự chăm sóc bản thân mình thì còn chờ ai nữa? Chờ một người xong chuyến công tác để trở về hay sao? Chờ dự án xong, chờ những lúc anh rảnh? Nếu đau ốm hay sinh đẻ mà định trước được thời gian, kìm giữ được theo ý muốn - có lẽ phụ nữ cũng chẳng cần đàn ông làm gì nữa trong cuộc đời.

Những người đàn ông của công việc, của đam mê chinh phục - đôi khi em tự hỏi, vì họ hời hợt hay vì họ đang theo đuổi những mục tiêu lớn lao trong cuộc đời, họ nghĩ tình yêu là những cái gì đó to tát mà quên mất rằng sự tan vỡ sẽ đến từ những điều nhỏ nhặt và vụn vặt nhất?

Ừ thì hôm nay cũng có người thúc giục muốn được đưa em đi bác sĩ, muốn được đến thăm em, chăm sóc em, ngồi bên em kể em nghe những câu chuyện mà anh ta biết, thậm chí muốn nấu cả nồi nước xông cho em..vâng vâng và vâng vâng….Em cảm động lắm chứ. Nhưng em đã từ chối, từ chối một cách phủ phàng khiền người ta chắc phải đau lòng lắm. Em ác quá. Em không muốn như thế. Nhưng em đã làm. Vì em nguời em cần là anh , là anh, chứ không phải là một bờ vai khác. Xót xa chưa?!!!

Có những lúc chỉ cần một bàn tay để biết mình còn tồn tại. Vậy mà cũng có những lúc từ chối cả một tấm lòng để có cảm giác cô đơn. Mâu thuẫn thật. Trớ trêu thay cho con người của em.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Weekend. Lâu lắm em không được nghỉ ngày cuối tuần. Ngày mai, Em lại sẽ là em, ngạo nghễ nhún vai trước những lời có cánh...Tỉnh bơ và lạnh lùng ngắm nhìn những kẻ đang cố gắng làm tròn vai - những vai diễn trong vở kịch mà em thường nắm rõ kịch bản và biết trước hồi kết.

Entry này viết lúc em đã tỉnh sau một giấc ngủ chiều không còn nhiều mệt nhọc. Và để cảm ơn N - chẳng phải người bạn nào cũng cất công làm một cuộc điện thoại đường dài khi biết em đang ốm như N đã làm - để nói những chuyện bâng quơ-không phải hỏi đáp-không nói về bệnh tình-và làm em vui vẻ.Chắc là N không biết-N là người duy nhất hỏi em-những lúc ốm như thế này - em muốn gì nhưng biết lúc N gọi, em đang khóc. Và vì nhờ N, em chợt nhận ra mình cần một bàn tay.

Entry này cũng để nhắn với bạn M là bạn cực kỳ hạnh phúc(chứ không phải chỉ hạnh phúc) khi 2h đêm online đã có người lo lắng "2h đêm, thấy nick em sáng, anh lo em có chuyện gì bất an". .Cái hạnh phúc ấy không hề phù phiếm, nhé.

Có một điều, không bao giờ em biết được, không khi nào em kiểm sóat được, đó là những cảm xúc của chính bản thân mình...Khi ốm, em hay nghĩ lại những tháng ngày đã qua, những chuyện đã trải qua và rơi nước mắt.

Em thấy mình cô độc và mệt mỏi. Em muốn bên em có một người đàn ông dịu dàng, độ lượng, người mà chỉ cần ánh mắt và sự im lặng thôi, cho em thấy mình được an tòan, và yêu thương...Một người mạnh mẽ và độc lập để em thấy mình được an tòan, nhưng đủ vụng về, cô đơn và thơ trẻ để em được quyền chăm sóc, thấy mình là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh...

Mà tình yêu là gì? Là những lúc ngồi im lăng bên nhau, không nói nhưng cảm thấy hiểu nhau lắm. Là cảm giác thấy mình được che chở, và thấy mình có trách nhiệm muốn chăm sóc cho người đó. Là mong muốn có người ta cùng ngồi ăn, cùng trò chuyện, từ những chuyện cãi vã trẻ con cho đến những họach định tương lai. Là nỗi nhớ những khi đi xa, là ánh mắt nhìn nhau âm nồng, biết là thương lắm, nhớ lắm mà chẳng cần phải nói thành lời...Đó là sự thật hay chỉ là những mơ mộng, ảo giác của bản thân em? Vì em không thực tế?

Tại em không đủ can đảm, tại em đã chùn bước, nhụt chân hay tại tình cảm của em không đủ mạnh?

Em sợ phải đối diện với cái ý nghĩ rằng, mình sẽ phải một mình đơn độc mãi trên hành trình của cuộc đời này....Em sợ rằng ý nghĩa của cuộc đời em chỉ có đến thế này thôi...Em sợ mỗi khi em nhìn mãi vào màn hình điện thọai, em sợ list bạn quá dài trên YM sẽ làm mình nhận ra sao mình quen nhiều người, mình biết nhiều người đến thế, sao nhiều người nói yêu thương mình như thế nhưng rồi chẳng có ai bên cạnh những lúc mình cần. Em sợ cái ý nghĩ rằng ngay cả việc chia sẻ, tâm sự với một người, để người đó hiểu mình thôi em cũng không thể...Em nhạy cảm quá, hay tại em đang đóng cửa lòng mình?

Đôi khi, em chợt ước ao khi em tỉnh dậy, bên cạnh em sẽ có một người ôm em trọn vòng tay, để em không còn cảm thấy phải sợ hãi những nỗi cô độc rất riêng trong một buổi chiều sập tối nhiều gió lạnh. Cái ước ao không thường gặp ở em, bởi nó làm em đau lòng: em phải đi ước ao một điều rất bình thường mà người phụ nữ nào cũng có được...và khi em ước ao, có nghĩa là chuyện đó là chuyện rất xa vời....

Trong giấc ngủ lơ mơ thấy mình được ôm rất ấm, rất chặt và rất...thích.

Nov 4, 2007

Em xin lỗi



Em nhận ra mình không thể quay về với nhau được nữa. Mặc dù em đã rất nhiều lần muốn thế. Mặc dù anh đã rất thiện chí và cô gắng...

Trước đây, em chỉ nghĩ rằng, nếu lấy anh, em sẽ không hạnh phúc. Vì em không thể là em hòan tòan, vì em phải cố gắng làm những điều anh muốn. Nhưng rồi...nhiều khi em vẫn muốn quay về, có những khi em muốn nói với anh, mình yêu nhau lại từ đầu...chỉ bởi vì, em nghĩ đến những ưu điểm của anh, và em nghĩ, làm vợ một người đàn ông với những ưu điểm như thế, nếu em cố gắng, nếu em không quá nhạy cảm, em sẽ hạnh phúc và yên bình bên anh. Anh quá hòan hảo rồi còn gì...Mà em chỉ cần như thế thôi.

Nhưng hôm nay, hôm qua..kể từ sau sinh nhật em. Em rất đau đớn khi nhận ra rằng, nếu chúng ta lấy nhau, thì anh mới chính là người không hạnh phúc.

Vì em đã thay đổi quá nhiều. Mà anh vẫn luôn nghĩ, luôn muốn em như ngày xưa

Em đã không nghĩ đến cảm xúc của em nữa, mà trước tiên, em nghĩ cho anh. Nếu anh được hạnh phúc, thì chắc chắn em cũng sẽ như vậy. Vì em là phụ nữ, tình yêu của em thụ động và dễ bị ảnh hưởng. Và vì em rất yêu anh, yêu trẻ con, yêu những đứa con mà chúng ta dự tính sẽ sinh sau khi cưới.Cái điều nhận biết ấy làm em đau lắm, anh biết không. Nó đã chặn tất cả mọi ngả đường trở lại của em rồi. Em không bao giờ muốn anh phải bất hạnh vì em. Em không muốn rồi một ngày nào đó, anh sẽ hối tiếc vì em đã đồng ý lấy anh...

Cho đến bây giờ, người đàn ông đầu tiên mà không bao giờ em muốn chính em làm người ấy buồn rầu, đau khổ hay tổn thương, thì đó chính là anh. Nhưng em biết, em đã đi quá xa, em đã có quá nhiều thay đổi sau những ngày chúng ta làm nhau buồn rầu và tổn thương. Em khác quá rồi...Từ ngày em bắt đầu bước vào cuộc sống trên chính đôi chân của mình. Em cảm thấy mình trở nên thực dụng. Em đã bắt đầu những công việc, những họach định và ngày càng xa rời ước mơ ngày xưa của mình. Cái ước mơ có một gia đình, có anh, có em và những đứa trẻ là đã đủ hạnh phúc...Em không từ bỏ nó, nhưng với em, em chưa thể làm, em không thể chỉ có mỗi nó mà vẫn cảm thấy mình hạnh phúc vào lúc này.Em muốn sự cầu toàn. Em không muốn đi tiếp con đường mà bố mẹ em đã đi. Em còn phải đi, đi nhiều và đi xa, em còn phải va chạm, phải cố gắng, phải thấy mình cô đơn và thấy mình mạnh mẽ...Em phải trải qua tất cả những điều ấy trước khi dừng lại ở một bến đỗ yên bình, để không hối tiếc rằng tuổi trẻ qua đi mà em không làm được những điều em muốn, để em vẫn độc lập và vững vàng ngay cả khi được yêu thương. Để tránh khỏi hụt hẫng vì những đổ vỡ mà vì quá hạnh phúc, em đã dựa hẳn mình vào người khác như em đã từng thế...

Em phải tìm thấy chính bản thân mình, em phải “tập” yêu thương người mà không yêu thương em, em phải tập để bỏ tính tự ái quá cao của mình. Khi ấy, em mới có thể đem lại hạnh phúc cho người đàn ông em yêu...

Em đã trải qua những chuyện cả nghiêm túc lẫn không nghiêm túc, để bây giờ, trong bất cứ hòan cảnh nào cũng chuẩn bị sẵn cho mình một lối thóat. Như anh đã buồn rầu bảo với em rằng, sao em không cho anh thêm thời gian, sao em không chờ anh thêm một chút nữa, sao em quá đột ngột như thế????


Em xin lỗi anh, vì anh cũng là một trong những người đã làm nên em như thế...Em xin lỗi, vì tình cảm với anh em vẫn còn, nhưng em đã không thể khác...Em không muốn hứa hẹn, không muốn nói với anh rằng anh hãy chờ em, cho đến khi em thay đổi bản chất của mình, vì điề đó là không thể. Em không thể trở thành kẻ ích kỷ với anh, mặc dù em đã nhiều lần muốn thế...

Em xin lỗi anh, anh nhé...

Em xin lỗi, vì em đã rất muốn, ngay lúc này, hay bất cứ lúc nào, đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt, và nói với anh rằng em đã muốn anh được hạnh phúc như thế nào, xin anh hãy hiểu em...

Em xin lỗi, vì em đã rất muốn ôm anh, và nói với anh rằng, em muốn anh không phải buồn vì em nữa, bằng bất cứ giá nào, ngay cả khi anh quên hẳn em đi cũng được(anh biết em luôn sợ em bị quên lãng mà, nhất là với những người em thương yêu). Em cứ nghĩ anh cũng như em, khi em đau buồn, em muốn có một vòng tay ôm, trong im lặng, em sẽ bớt đớn đau...Nhưng em biết, nếu em ôm anh, anh sẽ chẳng thể nào quên được...

Anh ạ, nếu hạnh phúc là một chốn yên bình, một ngôi nhà ấm áp với một người đàn ông và những đứa trẻ luôn chờ em trở về...thì bây giờ, em đang từ chối nó mất rồi...

Em tự mình vứt bỏ hạnh phúc ấy, mà đau như bị cưỡng đọat....

Em xin lỗi anh.

Nov 1, 2007

Lời chúc đẹp

Xin lấy những dòng chữ tốt đẹp nhất mà một người bạn đã dành cho mình trong ngày sinh nhật!!! Thanks mày rất nhiều nha mắm Linh.

-----******------

vào tháng 10, quả là có lắm người được sinh ra, 1 vài người ấy là bạn mình

bạn nhỏ lắm, có thể tan vào dòng người chạy ngược chạy xuôi ngoài ấy

bạn xinh lắm, bạn có nụ cười rạng rỡ làm người khác muốn cười theo

bạn "nghiệt" lắm theo đúng cách dùng từ của bạn, bạn là dân miền Trung gốc mà

bạn có bàn chân rất đẹp, ngay những ngày đầu mới bước chân vào giảng đường đại học, thứ mà mình đầu tiên trên người bạn lại chính là bàn chân, chắc bạn ngạc nhiên lắm. Mình ngồi trên ghế đá, đủng đỉnh ăn bánh kem, ánh mắt theo tự nhiên nhìn hơi thấp xuống dưới và bất ngờ nhìn thấy bàn chân bạn đung đưa. Bàn chân bạn nhỏ nhắn, những ngón chân đều đẹp tự nhiên thoai thoải theo khuôn giày. Bây giờ thì mình ko nhớ rõ lắm đôi giày ấy, nhưng thần thái bàn chân hồn nhiên xinh đẹp ấy thì còn nhớ mãi. Từ bàn chân ấy mình mới bắt đầu hướng mắt nhìn lên và thấy mãn nguyện vì bạn thật xinh đẹp. Bởi trong đầu mình luôn túc trực 1 ý nghĩ rằng nếu ai có cái mặt xinh thì những bộ phận khác sẽ ko đẹp, ông trời có luật bù trù mà. Nên ngược lại ai có bàn chân bàn tay đẹp thì sẽ ko xinh lắm. Mình mãn nguyện vì thấy bạn rất xinh, ánh mắt hiền hòa, nụ cười nhu mì, gương mặt thanh tú. Từ lúc ấy chúng mình làm bạn với nhau, bạn nhỉ ? Rùi suốt hơn 2 năm đi về chung xe bus số 8, hoặc là tám liên miên, hoặc là bạn mệt mỏi ngủ quên trên vai, những buổi trưa nóng chờ vô học ca chiều, những lần đi bộ phờ phạc từ trạm bus vào trường, những giận hờn vu vơ, những cuộc vui nhẹ nhàng ... tất cả qua rùi nhưng mà khi nhớ lại mình vẫn cười một mình như người hoang tưởng

hôm nay, à ko hôm qua bạn được 22 tuổi, sao bạn mình lắm người 22 tuổi thế nhỉ, mình quên khuấy đi mất chuyện chúc mừng hay tặng quà. Thôi mình hẹn bạn sau nhé!

chúc bạn tuổi mới nhé, chúc bạn thêm may mắn, nhưng ko chúc nhiều vì có vẻ như bạn đã rất hạnh phúc rồi, chúc thêm mất công lão ta ở trển ghen tỵ mà bắt đọa nữa thì khổ ^^